BREAKING NEWS

TỬ VI

Học tập

Samsung

Friday, April 18, 2014

Chỉ có mẹ là yêu thương ba


Khi nhận biết cuộc sống là tôi luôn thấy ba về nhà với thân xác say mèm. Rồi ba mẹ gây gổ nhau, các dì cậu sang nhà chửi mắng ba thậm tệ. Lúc tôi chín tuổi, đang học lớp 4, ba mẹ ly hôn. Anh trai và hai em gái tôi sống chung với mẹ và bên ngoại tại Vĩnh Long.


Lúc đó mọi người mới biết ba có quen một phụ nữ ở Sài Gòn. Cần nói thêm ba tôi không làm gì ra tiền. Ngày trước làm nhân viên văn phòng, luôn nhậu nhẹt nên đợt tinh giản biên chế, ba tôi bị đưa vào danh sách với một số tiền bồi thường nhỏ.



Ông bà ngoại tôi khá giả, có đất đai nên đã cắt cho mẹ khoảng đất nhỏ dựng căn nhà khi mẹ có chồng. Dì tôi luôn nhắc lúc ba mẹ cưới nhau, bà ngoại đã cản với câu nói: “Lấy cái thằng gì mà không nhà không cửa không cha không mẹ!”. Nhưng mẹ lỡ thương rồi, biết tính sao? Tôi không biết mặt ông bà nội, chỉ biết có một người cô tận Cà Mau. Còn ba tôi ngoài cái tiếng không cha mẹ còn rượu chè hư hỏng. Mọi người bên ngoại vỗ tay hoan hô khi ba và tôi cuốn gói ra khỏi nhà. Ba rất tự tin với mối nhân duyên ở Sài Gòn. Trên xe lên Sài Gòn ba vẽ ra viễn cảnh tôi được ở nhà lầu, cuộc sống sung sướng nhưng dặn tôi đừng “quậy” dì nhé. Nhớ gọi “dì” để được thương nhiều…


94753_560


Đứng trước căn nhà ba tầng, có cổng rào và chó dữ, chúng tôi ngỡ ngàng khi dì dúi vào tay ba tôi tiền bảo đi thuê phòng trọ đi. Ba hỏi thuê ở đâu, dì hỏi lại: “Anh bao nhiêu tuổi rồi mà không biết tìm một chỗ ở cho mình?” Ba thật sự sốc và cuống lên, bởi từ lâu ba luôn được mẹ chăm lo.
Rồi chúng tôi cũng tìm được căn phòng trọ rẻ tiền gần ga Sài Gòn. Sáng hôm sau với chút tiền, ba mua cho tôi ổ bánh mì và ly sữa đậu nành rồi dẫn tôi đến nhà dì. Dì gắt lên bảo ba cứ ở phòng trọ đi, đến đây làm gì. Chúng tôi đành trở về phòng trọ. Tôi nhận ra hai người chỉ là quen biết nhau. Dì không chồng con nên ba khá tự tin khi nghĩ dì dễ dàng chấp nhận ba. Rồi dì cũng đến phòng trọ. Ba tôi chê phòng trọ không tiện nghi, hỏi dì sao không cho chúng tôi vào nhà dì. Dì tỉnh bơ: “Tự dưng tôi rước hai người vô nhà à. Không cưới không hỏi làm sao gọi là chồng được. Ở đâu sẵn cho anh hưởng vậy?”.


Ba như bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt. Bơ vơ nơi Sài Gòn, không tiền nhậu nhẹt, ba lủi thủi lo cơm nước khi dì đi làm, mỗi sáng dì đưa ba ít tiền đi chợ. Tôi cứ ở nhà ra vô phụ ba việc vặt. Một tối ba bảo dì xin cho tôi học, dì nghiêm mặt: “Cha con anh không có hộ khẩu, con trai anh muốn học phải học trường dân lập. Mà anh biết học dân lập bao nhiêu một tháng không?” Ba tôi cứng họng.


Có nhiều buổi ba tôi ngồi tâm sự cùng tôi. Sao ông B hàng xóm “quớ” được một bà ở Sài Gòn giàu có, bà ta “chu cấp” hết cho gia đình vợ lớn ở quê. Còn ba sao “khó ăn” người phụ nữ này quá. Ba cũng dễ làm quen nên kết bạn với vài người đàn ông trong xóm nhà trọ. Một tối ba ngã nghiêng về, mượn rượu nói hết những uất ức trong lòng. Nhưng dì đã ôm đồ về nhà, chẳng quan tâm đến ba đang ói thốc tháo trên giường. Sáng hôm sau dì không tới nữa. Chúng tôi tìm đến nhà dì, dì kêu chúng tôi ghé tiệm cà phê gần đó rồi nói thẳng dì không phải đồ lụy tình. Dì không thể lo cho một người đàn ông vô trách nhiệm như ba, từ nay ba đừng quấy rày dì nữa 


Trở về nhà trọ, ba khóc nức nở. Tôi nói ba về với mẹ, ba nói mẹ còn một giòng họ khó mà quay về khi đã chia tay. Người ta chỉ biết lo cho chính mình khi không còn ai bám víu. Ba hỏi han người chung quanh mối lãnh vé số bán trước trả sau. Người đại lý giữ giấy tờ của ba mới giao cho ba 50 tờ vé số. Ba nói đùa hay ông giữ thằng con tôi làm tin. Ông ta lạnh lùng: “Giữ tốn cơm chứ làm gì!”.


Thắm thoát chúng tôi tự sống tại Sài Gòn 7 năm rồi. Tôi theo ba nghề vé số. Cũng ngần ấy năm chúng tôi không về lại quê nhà dù rất nhớ thương mẹ, anh và hai em nhỏ. Mọi người có lẽ nghĩ chúng tôi sung sướng ở Sài Gòn cùng người đàn bà giàu có quên mất họ. Họ có biết đâu muốn tìm người đàn bà dâng cả cuộc đời cho mình một cách vô điều kiện không phải dễ dàng. Giờ đây ba đã biết buông tiếng nói: “Chỉ có mẹ con là yêu thương cha con mình thôi”. 


Tôi không biết bao giờ chúng tôi mới can đảm về quê cho mọi người biết cuộc sống của hai chúng tôi. Một năm nữa sắp qua đi, tôi cũng dành dụm ít tiền. Liệu tôi có nên quay về với mẹ và gia đình với một “thân thế”: Trình độ lớp 4, không nghề nghiệp, đang sống bằng nghề bán vé số? 



Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.

 
Copyright © 2013 Blog Chia Sẻ Kinh Nghiệm
Member of Evavn Blog